Luôn luôn tỷ lệ nghịch với nhau, tuổi càng cao sự minh mẫn càng thấp. Và cái nghịch lý ấy thường dẫn đến ...nghẹn ngào.
Những bí ẩn phía sau vỏ não một thiên tài - Einstein . (newrinkles.com) |
CÂU CHUYỆN I
Chiều nay, ông bà cụ đối diện nhà tôi lại giằng dỗi nhau. Bà thất thần lập cập tìm cách thoát ra đường, hớt hãi "Bớ người ta ăn cướp!". Thằng-ăn-cướp trong suy nghĩ của bà không ai khác hơn chính là ông cụ.
Nhìn cả hai đi liêu xiêu như sắp ngã, một cố thoát ra, một giằng giữ lại. Rồi hổn hển. Rồi tức giận. Xót. Buốt. Dẫu đã liên tục tái diễn và trở thành quen thuộc hơn một năm nay.
Chốc sau, anh con trai với mái đầu bạc trắng hối hả chạy về, bà mừng rỡ gọi "Tuấn ! Tuấn !". Đứa con luống cuống dựng vội chiếc xe dìu Mẹ vào nhà trong tiếng kể lể lắp bắp. Chợt thoáng thấy bóng ông, bà lập tức khựng lại. Cáu kỉnh anh con trai vừa nhăn vừa gắt Bố, tay xua lia lịa. Ông Bố lật đật nấp vội sau cánh cổng để ông-con hầu như là kéo vội Mẹ vào nhà. Cánh cửa đóng sầm, giận dữ. Chỉ 10 phút sau, Bà lại tự tay mở cổng thoát ra hòng tránh sự hành-hung của tên-cướp. Lần này thì ông-con nhanh nhẩu bưng gọn Mẹ vào nhà trong nháy mắt.
CÂU CHUYỆN II
Bà chỉ có một con trai và bộ não luống tuổi của Bà đã vội xoá đi nhiều thứ chỉ duy nhất giữ lại mối quan hệ Mẹ-Con. Con trai đón Bà lên ở chung vì bất an trước những nhớ-quên đó. Nhà mới vắng cái tủ thờ quen thuộc, bà loay hoay tìm mãi rồi thất vọng đay nghiến : Mày quá lắm giờ hư hỏng đến độ đưa tao đến nhà của con nào vậy hả ? Rồi bất kể sáng-trưa-chiều-tối lúc nào cũng tìm cách mở cổng để tìm về nhà-của-mình.
Tương tự, Bà mẹ cũng quên tất cả mọi người, trừ cô con gái, người duy nhất Bà chịu tiếp xúc, chuyện trò và cho phép chăm sóc. Nhưng...Bà lại gọi con bằng Má xưng tui. Tôi đồ rằng Bà sử dụng tiếng xưng hô ấy vì thường xuyên nghe con gái gọi mình như vậy.
Bà dỗi hờn khi "bị bỏ quên" tức là khi chị bận bịu công việc nhà, chỉ vừa làm vừa quan sát chứ không lên tiếng hỏi han, bà cáu. Mệt mỏi, đôi khi chị gắt gỏng, Bà giận dữ đáp trả, môi bặm chặt, tay cung lại hình nắm đấm...Phải dỗ dành lâu lắm mới nguôi ngoai !
Vắng chị, Bà loay hoay...bò quanh nhà như đứa trẻ. Đến khi chị về liền hồ hởi khoe "Má này Má, khi nãy tui bò được từ đây ra đó !"
Tôi nghe cả thế giới thảy đều rưng rưng sau lời thỏ thẻ ấy !
Lãng quên kia mi đến từ đâu ? (3tpharma.com.vn) |
CÂU CHUYỆN III
Ông vốn hoạt bát và thông tuệ, nên thích chứng tỏ mình ở chốn đông người, càng đông đúc. Ông càng tự tin và mạnh mẽ. Cho đến một ngày trí nhớ phản lại Ông. Giữa đám đông Ông lặp đi lặp lại một vấn đề những ba lần mà không hề ý thức. Về nhà Bà cằn nhằn trách Ông lẩm cẩm. Ông phủ nhận quyết liệt nhưng cuộn băng ghi hình lại chứng minh lời Bà không sai.
Ông buồn hẳn và sự tự tin cũng vì thế mòn dần. Cho đến một ngày nhận ra phong độ xưa đã rời xa mình, sự kiêu hãnh không còn chỗ đứng. Ông buông xuôi, Ông thụ động đón chờ cái chết không phản kháng, không ý chí...
CÂU CHUYỆN IV
Mẹ của Bà mắc bệnh tâm thần khi sinh đứa con út.
Người chị gái cũng vì bệnh ấy mất sớm.
Đứa cháu sang Mỹ định cư cũng lại rối loạn tâm thần.
Đôi lần Bà chợt quên bẵng những việc đang làm, không tài nào nhớ một mảy may.
Bà sợ!
Bà đánh dấu chìa khoá tủ bằng những sợi dây màu xanh, đỏ. Vẫn sợ Bà gọi con đến dặn dò. Chưa yên tâm Bà ghi lại vào sổ rồi mới nhẹ nhàng đón chờ ngày ấy !
TẠM GỌI LÀ CHUYỆN CUỐI
Công việc níu chân (lại là lý do, lại là cớ) Cô về muộn mất nửa tiếng.
Kẹt xe Cô bị giữ chặt ngoài đường thêm nửa tiếng nữa.
Về đến nhà, nhà tối om. Chiều nay khi đi học vội cháu gái quên không mở sẵn đèn cho Ngoại. Cô cuống quýt chạy thẳng vào phòng, Mẹ nằm im trong bóng tối. Câu đầu tiên Mẹ hỏi " Giờ đã sáng chưa ?"
Cô chỉ muốn bật khóc vì ân hận đã để Mẹ một mình quá lâu, đến phải lẫn lộn giữa ngày và đêm. Hôm sau lập tức cô bé giúp việc có mặt bên Mẹ. Rồi Mẹ cũng quên mau nhưng Cô thì không thôi trách mình vào cái ngày hôm ấy...
TẠM GỌI LÀ KẾT
Những cơn gió rồi sẽ vô tình qua cuốn theo nhiều chiếc lá. Người già nào của tôi-của bạn sẽ lại là chiếc lá cuối cùng lìa hẳn giữa chiều giông ? Dẫu cố sức nâng niu vẫn mòn tay níu giữ, vụt xa, mặc tình !
Để từ ngày đó từng viên gạch, mỗi bậc thang, cái thềm nhà, đôi dép cũ...sẽ lặng thầm ghi dấu, không phai !
Và cho đến một ngày...Lãng quên kia rồi sẽ một lần chạm vào tôi vào bạn. Thẫn thờ tôi tự hỏi : Cánh đồng, ngọn núi, vầng trăng...đâu sẽ là nơi cất giữ những mảng ký ức ngọt ngào, no tròn và êm ái nhất giùm nhau ?
Gió khẽ dịu dàng : Nơi ấy, trái tim !
-------
Lạy trời,những nhớ-quên cứ như một ám ảnh nặng nề!
Trả lờiXóaRất quái ác với căn bệnh mang tên Nhũn-não.
Tại sao mọi thứ đều tái sinh trừ cái khối con con quý giá trong đầu?
Để bất lực ta nhìn người thân tồn tại với những chuổi ngày sống-thực-vật...
Đành xin nhắc nhau trân trọng từng ngày!!!